Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

THẾ ĐÉO NÀO LÀ YÊU NƯỚC?


Cuteo@ giải khuây với Trẩu Tre. Vui phết. Anh chôm về bài này của bọn Nhi đồng thối tai về cho anh em đọc và xả xì chét. Bài cũ nhưng tinh thần của nó vẫn thời sự, nóng hôi hổi.

Nhân diệp mấy chí sĩ Bờ Hồ gào thét đòi quyền được yêu nước, tôi viết ra vài dòng cho đỡ ngứa đít.

An nam ta, hình như sau 1954, tiệt mẹ hết trí thức rồi. Đám còn lại tự nhận làm trí thức nhưng đéo hiểu đã làm được tích sự gì cho đời chưa? Nhìn sang các nước, trí thức chúng nó nào là phát minh nọ, sáng chế kia, sản xuất ra những là ô tô, máy bay, vũ trụ, tên lửa... đủ cả. Đến thằng Bắc Hàn đói ăn gần chết mẹ hết, trí thức nghèo mạt rệp ra, ấy thế mà cũng chế tạo ra cả bom hạt nhân. Thế mới tài.

Còn An nam ta thì sao? Ha ha. 9000 giáo sư tiến sĩ chứ có kém đéo thằng nào. Thế mà đéo có nổi 1 cái bằng sáng chế, còn kém cả thằng Bru nây với 500 nghìn dân. Chúng trông thế mà cũng có 1 bằng sáng chế đấy. Thế nên đéo có gì lạ khi con công nông phò phò thôi, trí thức An nam làm còn đéo ra hồn, lấy đâu ra mà đòi chế tạo máy bay, ô tô.


Đây là con công nông của trí thức An nam chế tạo

Hoặc như mấy cái máy nông nghiệp, trí thức ta có làm được đéo đâu, lại để ông nông dân ông í làm ra. Đây này:


Vậy vì sao trí thức ta đéo làm nên trò trống gì? Vì nghèo đéo có tiền ư? Cũng đúng nhưng đéo hẳn thế. Bần nông thì có đéo tiền đâu, thế mà vẫn làm được khối thứ đấy thây. Câu trả lời là trí thức An nam quá ngu, haha, đó là câu trả lời thỏa đáng nhất. Không những ngu, chúng còn lười nhác và luôn tỏ ra mình nguy hiểm.

Này nhé, sáng chúng đến cơ quan, ngồi bú trà thuốc vặt hết mẹ nó buổi sáng. Xong họp hành, chê bai nhau hết mẹ chiều. Trong khoảng thời gian từ sáng đến tối, chỉ duy nhất cái ấm sắc thuốc bắc của chúng là lúc nào cũng hoạt động hết công suất. Cuối giờ chiều, chúng lại cắp ô, xách bình thuốc bắc về. Thế là hết mẹ ngày. Làm được cái đéo gì.

Đến chủ nhật được nghỉ, chúng lại hô hào cắp đít đi biểu tình. Ha ha, cái này mới vui. Biểu tình thì kệ mẹ chúng, quan tâm đéo gì. Vấn đề là chúng đi đi lông nhông ngoài đường, đéo coi luật giao thông ra cái gì cả. Tôi gặp nhiều lần, gớm tắc cả đường với các anh ấy. Có chưởi thì bọn chugns nhao nhao lên là bọn chúng yêu nước nên có quyền. Thằng nào đéo đi biểu tình đéo phải yêu nước.

Ôi, ĐM. Tôi cũng lậy các anh. Các anh đéo làm gì được cho đời thì cũng ngậm mõm lại cho tôi nhờ. Sủa lên thối bỏ mẹ. Các anh căn cứ vào đéo đâu mà lấy biểu tình làm thước đo yêu nước? Đối với tôi, máu của lính đổ trên chiến trường, mồ hôi của nông dân đổ xuống đồng nó mới là thước đo của yêu nước, còn biểu tình ư? Nó đéo giải quyết được gì. Có hay không có các anh, Tàu khựa nó vẫn hổ báo, các anh nhớ nhé. ĐM, chả nhẽ tôi lại kiến nghị An nam ta ban thưởng cho các anh huy chương biểu tình hạng nhất, nhì, ba để tôn vinh lòng yêu nước và công lao của các anh?

Đấy vừa rồi có ông lính trẻ vừa chết ở Trường Sa đấy, có đi biểu tình như các anh đéo đâu. Không nhẽ theo các anh, ông lính đấy cũng không đáng là liệt sỹ à?

Đấy nói thế thôi. Lòng yêu nước của các anh, tôi thấy còn đéo bằng lòng lợn. Lòng lợn còn uống diệu được. Ha ha.

Theo Blog Tre Làng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét